Binh lính bài tây ngã xuống đất giống như một đống xác chết.

Mười mấy phút sau khi Shermore rời khỏi nơi này, một người lính bài tây đẩy những người khác ra, đứng dậy.

Người này là Lý Đại Trang.

Lý Đại Trang mờ mịt nhìn những người lính khác nằm dưới đất, sau đó ánh mắt trống rỗng lần lượt kiểm tra hơi thở, xác nhận tất cả đều còn sống thì tìm một cái xác bị đâm thủng ngực, vác lên.

Nhiệm vụ của lính bài tây bọn họ là tuần tra và xử lý xác.

Xác ở trong trấn sẽ hư thối, ảnh hưởng mỹ quan, vì thế Lý Đại Trang cần phải đưa cái xác này tới trung tâm lỷ lý.

Trước đó thật ra bọn họ đang vận chuyển cái xác này, chỉ là trong quá trình thì có một người từ trên trời giáng xuống.

Mọi hành động của Lý Đại Trang hiện giờ đều được tiến hành theo bài bản rập khuôn, vì thế khi gặp phải tình huống này, phản ứng đầu tiên không phải đi báo cáo, mà là tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Khiêng một người tựa hồ không có ảnh hưởng gì đối với Lý Đại Trang, bước chân hắn vẫn chạy nhanh như bay.

Rất nhanh Lý Đại Trang đã tới một khoảng sân nhỏ khép kín, mở cửa ra, ở giữa sân có một cái hố to.

Bên trong hố chi chít con gián, mỗi con đều lớn cỡ bật lửa, chúng chồng chất lên nhau làm người ta tê dại da đầu.

Đây là nơi xử lý thi thể, đám gián này sẽ gặm cắn thi thể sạch sẽ, không còn lại xíu cặn nào.

Càng tiến tới trước, Lý Đại Trang lại càng cảm thấy không khỏe, huyệt thái dương điên cuồng co rút, giống như đang cảnh cáo cậu không nên tiếp tục tiến tới nữa.

Trí nhớ nói cho Lý Đại Trang biết, đây chỉ là một hành động rất bình thường, cái hố ở phía trước sẽ giúp bọn họ xử lý những sinh vật đáng yêu trong trấn, cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, nhiệm vụ chính là lý do duy nhất của cuộc sống cậu.

Thế nhưng cơ thể Lý Đại Trang, bản năng Lý Đại Trang lại đang nói với cậu ta, không thể tới gần, nơi đó rất nguy hiểm!

Ở trong sự mâu thuẫn rất lớn đó, Lý Đại Trang vẫn tới gần cái hố to kia, chăm chú nhìn lũ côn trùng bên dưới, giơ xác lên.

Lúc này, Lý Đại Trang đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh nháy mắt túa ra khắp toàn thân, nhuộm lớp quần áo bài tây trên người.

"Sao mình lại ở đây, mình đang làm gì vậy, Đào Văn đâu? Mình... mình...."

Đầu của Lý Đại Trang giống như muốn nổ tung, ký ức mạnh mẽ cài vào bắt đầu biến mất, ký ức thật sự chiếm ưu thế.

Nhưng trong quá trình này, đám gián trong hố đã đợi tới mất kiên nhẫn, chúng ào ào tuôn ra dũng mãnh lao về phía Lý Đại Trang.

Nếu Lý Đại Trang ngoan ngoãn ném xác vào thì cậu ta không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nhưng bây giờ một lượng lớn gián bò ra như vậy, không quản là Lý Đại Trang hay cái xác kia thì đều là thức ăn của chúng mà thôi.

Đám gián dùng tốc độ khó có thể thoát ra bò lên cơ thể Lý Đại Trang, chỉ thoáng chốc đã gặm nhắm làn da cậu ta lồi lõm, nỗi kinh hoàng không gì sánh bằng tràn đầy trong lòng Lý Đại Trang.

Cậu ta giống như phát điên mà vung vẩy, mỗi phút mỗi giây đều có côn trùng bị Lý Đại Trang giết chết, nhưng đối với một số lượng khổng lồ thì nó căn bản chẳng là gì.

Nhưng chúng nó cũng không phải con gián bình thường, mà chúng là lũ bọ ma ăn thịt người tới từ thế giới trong.

Vung vẩy không có kết quả, Lý Đại Trang rốt cuộc từ bỏ chống cự, nhắm mắt lại quỳ dưới đất phát ra tiếng gào rú khàn khàn.

Gào gào một hồi thì phát hiện thế giới tựa hồ trở nên an tĩnh, đau đớn trong tưởng tượng cũng không truyền tới, đám côn trùng trên người cũng rớt xuống đất, toàn bộ chúng nó đều lùi ra xung quanh hắn hai mét, lấy hắn làm trung tâm mà tạo thành một cái vòng côn trùng đường kính hai mét.

Mà chúng nó đều hướng mặt về phía Lý Đại Trang, đôi cánh dưới lớp vỏ cứng trên lưng khẽ rung động, không giống đang chuẩn bị tấn công, càng giống như muốn chạy trốn hơn.

Đám côn trùng này, hình như đang sợ cậu!

"Sao lại sợ mình chứ, lẽ nào... lẽ nào mình có siêu năng lực!"

Lý Đại Trang nói siêu năng lực, nhưng thật ra chỉ là khả năng của các siêu anh hùng trong phim mà cậu ta thường xem mà thôi, là một học sinh trung học, có ai lại không có giấc mộng anh hùng đâu chứ.

Có điều mơ thì mơ, trong lòng Lý Đại Trang vẫn hiểu rõ đó thật ra chỉ là ảo tưởng, căn bản không có khả năng xuất hiện trong hiện thực.

Nhưng những gì gặp phải trong thị trấn này nói cho Lý Đại Trang biết, tựa hồ thật sự tồn tại khả năng vượt khỏi hiện thực, mà bây giờ cậu đang bị đám côn trùng này e ngại, cũng có thể thật sự đã biến thành một sự tồn tại đặc biệt!

Lý Đại Trang nuốt nước miếng, đứng dậy, thử đi tới trước một bước, đám gián kia lập tức lùi lại phía sau, không dám tiến tới gần hai bọn họ trong phạm vi một mét.

Điều này làm lá gan Lý Đại Trang phình to lên, cậu ta đi tới cạnh xác chết đang bị đám côn trùng gặm cắn, đám côn trùng trên xác lập tức giản tán.

"Nếu có năng lực này, tao không thể bị đám côn trùng bọn mày ăn tươi."

Lý Đại Trang muốn mang cái xác rời khỏi nơi này, nhưng cả người đột nhiên cứng ngắc.

Nắng sớm chiếu vào trên người Lý Đại Trang, trên mặt đất lộ rõ một cái bóng, trong cái bóng đó, trên đỉnh đầu Lý Đại Trang... còn có một cái bóng khác!

Lý Đại Trang bừng tỉnh, thì ra đám côn trùng sợ không phải mình, mà là cái bóng trên người mình!

Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trên lưng mình toát ra làn khói dày đặc màu xanh nõn chuối, đám khói này tập hợp thành một con quái vật màu xanh nõn chuối ở trên đỉnh đầu cậu, giống như đang nằm úp sấp ở phía sau cậu vậy.

Quái vật đó nhìn thấy Lý Đại Trang quay lại thì nhe răng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Lý Đại Trang không ngờ tới làm cho đám côn trùng kia trốn chạy lại chính là một thứ còn khủng khiếp hơn như vậy, rốt cuộc chịu không nổi nữa trợn trắng mắt, trực tiếp bị dọa tới ngất xỉu.

Quái vật kia gãi gãi cái đầu trụi lủi chỉ có vài cọng tóc của mình, không rõ vì sao nó chỉ mỉm cười với chủ nhân một cái thì chủ nhân đã ngất xỉu rồi...

...

Một bóng dáng nho nhỏ đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, sau đó rơi xuống đất.

Tiếp đó cô nhảy bật lên tại chỗ, dụi dụi mũi nhìn phương hướng rồi đi về phía thị trấn Cổ Tích.

Xuyên qua tường vây có thể nhìn thấy các căn nhà với phong cách khác biệt, vì thế cô biết đây chính là mục tiêu của mình.

Vừa mới tới gần tường vây của thị trấn Cổ Tích thì cô đã bị hai nhân viên hỗ trợ phát hiện, hai người này một thì gầy một thì hơi mập.

Nhân viên hỗ trợ hơi mập kia đi tới, ngồi xổm xuống ở bên cạnh Bạch Tiểu Mật, mỉm cười thân thiện nói: "Em gái à, em đi nhầm đường rồi, phía trước xảy ra sự cố nên tạm thời không thể tới gần được đâu."

Trong mắt hắn, Bạch Tiểu Mật chính là một cô bé đáng yêu mặc áo ngủ hình thỏ chạy đi khắp nơi, cũng không hề cảm nhận được Bạch Tiểu Mật là ngoại tộc.

Đây là năng lực của Bạch Tiểu Mật, cô ta sẽ dùng phương thức vô hại nhất xuất hiện trước mặt bất cứ ai.

Người không có thực lực bằng cô ta sẽ cảm thấy cô ta rất đáng yêu, sẽ thả lỏng cảnh giác, người có thực lực mạnh hơn... thì cô ta quả thực không hề có chút uy hiếp nào.

Bạch Tiểu Mật kinh ngạc nhìn nhân viên hỗ trợ này, sau đó liếm môi một cái, có chút đói bụng.

Tuy trạm thu nhận vẫn luôn cung cấp thịt cho cô ăn, nhưng số thịt đã được nấu nướng qua không hấp dẫn cô bằng thịt người vẫn còn sống sờ sờ.

"Chú ơi, khi nãy con té bị thương ở chân mất rồi, chú có thể ôm con về không ạ, nhà con ở bên kia kìa." Khóe mặt Bạch Tiểu Mật ứa nước mắt, chỉ ngôi nhà cách đó không xa nói.

0.08725 sec| 2418.461 kb